30.9 C
Hanoi
Thứ Ba, Tháng 9 16, 2025
spot_img
Trang chủMy Dream - Động lực học tậpMy Dream - Hành trình chạm tới ước mơ học bổng toàn...

My Dream – Hành trình chạm tới ước mơ học bổng toàn phần Khổng Tử (CIS)

Nội dung

Từ một cú ngã tuổi 15 đến tấm vé chạm giấc mơ: Hành trình tự học tiếng Trung và học bổng toàn phần giữa ngàn nghi ngờ

Có những ngày, chỉ cần một email đến là nước mắt mình rơi. Không vì buồn, mà vì cuối cùng những nỗ lực âm thầm trong bóng tối đã được ánh sáng hồi đáp.

Mình đã chính thức nhận được học bổng toàn phần Khổng Tử (CIS) tại Đại học Ngoại ngữ Thượng Hải – một trong những trường ngoại ngữ hàng đầu Trung Quốc, thuộc Dự án 211, Song Nhất Lưu. Một suất học bổng mơ ước: miễn 100% học phí, chỗ ở, và trợ cấp sinh hoạt 2500 tệ/tháng. Nhưng thứ quý giá hơn cả, là niềm tin mà mình đã giành lại được cho chính mình.

Tất cả bắt đầu từ một cú ngã…

Năm lớp 9, mình từng đặt cả mùa hè của năm lớp 8 vào giấc mơ đỗ chuyên Trung. Mình học ngày học đêm, hy vọng đậu vào trường mơ ước. Nhưng kết quả lại là một cú ngã đau đớn – trượt cả nguyện vọng 1 lẫn chuyên. Hồi đó, mình rất buồn. Nhưng mình không khóc lâu. Mình chỉ nói với bản thân:

“Được thôi, nếu không thể bước vào cánh cổng đó bằng con đường này, thì mình sẽ tìm một cánh cửa khác.”

Mình cất nỗi thất vọng lại, và âm thầm bắt đầu một hành trình dài: du học Trung Quốc bằng học bổng toàn phần.

Mình không nói với ai. Không phải vì thiếu tự tin, mà vì sợ ánh mắt thương hại, sợ người khác cười vào cái ước mơ “quá xa vời” đó. Và thế là, mình tự học. Tự tìm hiểu. Tự tin bước đi một mình, trên một con đường chưa có ai dẫn lối.

 Hành trình tự học tiếng Trung – từ con số 0 đến những dấu mốc đầu đời

1. Khởi đầu: Phát âm là chiếc rễ đầu tiên

Mình bắt đầu từ thứ đơn giản nhất: âm thanh. Mỗi buổi tối, sau giờ học trên trường, mình mở YouTube, bật các video luyện phát âm tiếng Trung, rồi vừa nghe, vừa nhại lại, vừa ghi âm chính giọng nói của mình.

Mình tin rằng: “Ngôn ngữ là âm thanh trước khi là chữ viết. Và phát âm chuẩn là tấm hộ chiếu đầu tiên để bạn bước vào thế giới ấy.”

Ba tháng đầu tiên, mình không học gì ngoài phát âm. Mỗi ngày một ít, nhưng đều đặn. Mình không cần ai giám sát – vì mình đã có một lý do đủ lớn để kiên trì.

 2. Chặng đường bài bản: Học như một người đi đường dài

Sau khi đã dần làm quen với âm thanh của tiếng Trung, mình bắt đầu bước vào một hành trình học bài bản, có hệ thống. Bộ sách Hán ngữ 6 quyển đã trở thành người bạn đồng hành thân thiết, âm thầm đi cùng mình từ những ngày chập chững với HSK1 cho đến khi vững vàng hơn ở HSK4.

Mỗi bài học là một hành trình nhỏ. Mình đọc kỹ từng từ mới, tự đặt câu ví dụ, nghe audio rồi lặp lại cho đến khi miệng mình phát âm tròn vành rõ chữ như người bản xứ. Mình chép bài khóa bằng tay, cảm nhận từng nét chữ Hán, rồi cẩn thận ghi lại các điểm ngữ pháp vào một cuốn sổ tay – nơi mình coi như “kho báu ngôn ngữ” của riêng mình. Dù có những ngày mệt nhoài sau giờ học chính, mình vẫn cố gắng giữ nhịp học – dù chỉ là một phần nhỏ, miễn là không dừng lại.

Khi lên đến HSK5, mình chuyển sang sử dụng Giáo trình Chuẩn – hiện đại hơn, cập nhật hơn và cũng thử thách hơn rất nhiều. Nhưng lúc đó, mình đã không còn sợ nữa. Vì mình đã quen – quen với việc tự học, tự khám phá, và kiên định bước đi trên con đường mà không ai nhắc nhở hay thúc giục. Mỗi trang sách, mỗi dòng chữ không còn là nhiệm vụ, mà là lựa chọn của chính mình – một lựa chọn đầy đam mê và quyết tâm.

 3. Viết chữ Hán – một hành trình rèn tâm và rèn ý

Không ai học chữ Hán mà không từng thấy choáng ngợp. Có hôm mình nhìn một từ mới mà chỉ muốn bật khóc vì… “Sao có thể nhớ nổi?!”

Nhưng rồi mình học cách biến nỗi sợ thành trò chơi: mình viết mỗi ngày, 20 từ, 30 từ. Ghi nhớ bằng cách liên tưởng. Viết vào không khí khi không có giấy.

 Và mình chợt hiểu:

“Chữ Hán không phải để học thuộc, mà để cảm – bằng mắt, bằng tay, bằng sự kiên trì.”

 4. Nghe – nói: Biến ngôn ngữ thành hơi thở hằng ngày

Tiếng Trung, với mình, chưa bao giờ chỉ là những dòng chữ trong sách giáo khoa. Nó hiện diện khắp nơi – trong những video ngắn trên Douyin, những chia sẻ sống động trên Xiaohongshu, những bản tin, podcast buổi sáng, và cả trong những dòng tin nhắn trao đổi hàng ngày.

Mình cố gắng tạo nên một thế giới nơi tiếng Trung trở thành bầu không khí – nơi mình được “hít thở” ngôn ngữ ấy mỗi ngày. Dù chỉ có vài phút rảnh, mình vẫn bật một video, lắng nghe thật chăm chú và ghi lại những cách diễn đạt thú vị, những từ vựng mới lạ mà sách vở không có.

Về sau, mình bắt đầu kết nối với người bản xứ qua HelloTalk. Những dòng tin đầu tiên còn lủng củng, sai ngữ pháp, đôi khi khiến mình chần chừ. Nhưng không ai cười chê. Họ nhẹ nhàng chỉnh sửa, khuyến khích, và mình học hỏi từng chút một từ chính những cuộc đối thoại chân thật đó.

Cứ thế, theo thời gian, sự rụt rè nhường chỗ cho sự tự tin. Mỗi lần cất tiếng nói, không còn là sự lo lắng mình có nói đúng không, mà là niềm vui khi ngôn ngữ trở thành cầu nối – để hiểu, để chia sẻ, và để trưởng thành.

Khi giấc mơ lớn hơn mọi lời nghi ngờ

Lên lớp 11, mình bắt đầu tìm hiểu về học bổng CIS – một cánh cửa đưa mình đến gần hơn với ước mơ học tập tại Trung Quốc. Khi mình chia sẻ mong muốn nộp đơn vào Đại học Ngoại ngữ Thượng Hải, nhiều người tỏ ra hoài nghi: “Trường đó khó lắm, hồ sơ của em chưa đủ mạnh đâu.”

 Mình không phản bác, chỉ im lặng… rồi tiếp tục bước đi.

Lên lớp 12, những đêm dài không ngủ trở thành điều quen thuộc. Mình thức đến 2–3 giờ sáng, lặng lẽ chỉnh sửa bản kế hoạch học tập từng câu, từng chữ. Tự mình dò từng dòng hồ sơ, tra từng thuật ngữ để dịch giấy tờ. Tự tìm cách xin thư giới thiệu, tự học cách apply mà không có ai dẫn đường. Có hôm vì căng thẳng quá độ, dạ dày đau quặn khiến mình phải nằm co ro cả đêm. Có những khoảnh khắc yếu lòng đến nỗi phải tìm đến tarot, và rồi nhận được một lời tiên đoán lạnh lùng: “Cơ hội đỗ rất thấp.”

Lòng mình như sụp đổ. Nhưng rồi trong im lặng, một câu hỏi vang lên:

 “Nếu chính mình còn không tin vào giấc mơ của mình… thì còn ai tin thay đây?”

Thế là mình lại đứng dậy. Vẫn một mình, nhưng không hề đơn độc – vì bên mình, luôn có một giấc mơ kiên định đồng hành. Và chỉ cần còn ước mơ ở đó, thì mình vẫn sẽ bước tiếp, dù con đường có gập ghềnh đến đâu đi nữa.

 Và cuối cùng… một ngày nắng đã tới

Học bổng toàn phần gọi tên mình. Không phải ngẫu nhiên. Không phải may mắn. Mà là cả một hành trình âm thầm chưa từng bỏ cuộc.

“Mình không sinh ra trong vạch đích, nhưng mình tin vào đôi chân mình.”

 “Học bổng không chỉ là tiền – mà là niềm tin: rằng nếu cố gắng đủ lâu, thế giới sẽ nhìn thấy bạn.”

 Gửi đến những ai đang bắt đầu tự học tiếng Trung

Nếu bạn đang mệt mỏi, nếu bạn nghĩ tiếng Trung quá khó, nếu bạn nghĩ mình không đủ giỏi – thì xin hãy nhớ:

 Mình cũng từng như bạn.

 Mình cũng từng không biết gì.

 Nhưng mình đã bắt đầu. Và mình chưa từng bỏ cuộc.

Hãy cứ học mỗi ngày một chút. Viết vài chữ. Nói vài câu. Nghe một đoạn ngắn. Hãy cứ sai. Và hãy cứ sửa. Vì chính trong những lần sửa sai ấy, bạn đang lớn lên – và giấc mơ cũng vậy. 

Giấc mơ không bao giờ phản bội người tin vào nó.

Và tiếng Trung – có thể là thử thách, nhưng cũng có thể là đôi cánh.

Bạn có dám bay lên không? 

 T/g: – Đặng Trần Phương Nhi –

Chi ai đã trải qua mới thấu hiểu được sự nỗ lực của bạn Phương Nhi để đạt được ước mơ của mình admin Likstudy.com hi vọng rằng qua chia sẻ này sẽ là động lực cho các bạn đang học Tiếng Trung để đi đến mục tiêu của mình. Đúng là “Sự khác biệt của người thành công với người thất bại không nằm ở sức mạnh, hiểu biết, kiến thức, mà là ở ý chí”. Chúc các bạn nỗ lực học tập và đạt được ước mơ của mình!

Được tài trợGoogle search engineGoogle search engine
CÙNG CHUYÊN MỤC
- Được tài trợ : In huy hiệu theo yêu cầu -spot_img
- Được tài trợ : In móc khóa theo yêu cầu -spot_img
- Được tài trợ : In bảng tên nhân viên theo yêu cầu -spot_img
- Được tài trợ : In cốc sứ theo yêu cầu -spot_img
- Được tài trợ : In huy hiệu theo yêu cầu -spot_img
- Bảng pinyin đầy đủ -spot_img
- File tập viết tiếng trung -spot_img

Bài mới nhất